Chương 132: Tiễn biệt (2)
Tháng 7, Phương Bình cũng lần lượt tham gia tiệc mừng của mấy bạn học.
Ngoài việc đó ra, Phương Bình tự mình tu luyện, cộng thêm hướng dẫn em gái tu luyện.
Phương Viên rốt cuộc cũng biết, nguyên nhân mình không ăn cơm!
Việc Huyết Khí Hoàn, Phương Bình không định cứ thế giấu diếm, cậu đi rồi, Huyết Khí Hoàn còn lại còn phải để muội muội sử dụng.
Không nói rõ, con bé này lại dùng lung tung, dễ gây ra phiền phức.
Đợi biết nguyên nhân là vì mình ăn Huyết Khí Hoàn, ánh mắt Phương Viên phức tạp có thể giết người.
Vừa là tìm được tên đầu sỏ hại mình không ăn cơm, vừa là thế mà Phương Bình cho mình uống loại thuốc đắt đỏ này, quá lãng phí rồi!
Hết mấy chục ngàn một viên thuốc, Phương Bình thế mà lừa mình xem là sô cô la ăn!
Lại nghĩ tới lúc Lưu Văn, Lưu Vũ ra đi, Phương Bình cho mỗi người một viên Huyết Khí Hoàn, trong lòng Phương Viên thật muốn giết tới nhà dì út đoạt lại thuốc.
Tháng 7, Phương Bình cũng trải qua trong âm thanh dông dài của Phương Viên.
Đến cuối tháng 7, Phương Bình phải lên đường.
Cậu ta muốn sớm đi Ma Đô, đi tìm bí quyết kiếm tiền một chút, đi làm quen tình hình một chút.
...
Nhà ga.
Trước khi đi, Phương Viên khóc nức nở.
Bình thường hay gọi "Phương Bình, Phương Bình", không có nghĩa là cô chán ghét người anh này.
Không biết lớn nhỏ, là biểu hiện thân mật của cô.
Phương Bình có đồ ăn ngon sẽ phần cho cô ăn, có chơi vui nhường cô chơi trước tiên, có người bắt nạt cô, Phương Bình cũng sẽ lòng đầy căm phẫn đi đánh người...
Thuốc mấy chục ngàn đồng một viên, Phương Bình bảo là sô cô la lừa cô ăn.
Hiện tại Phương Bình phải đi Ma Đô, khả năng mấy tháng cũng không quay về một lần.
Bạn cùng lớp nói, sinh viên Võ Đại đều rất bận, bận đến nghỉ đông và nghỉ hè cũng không chắc có thể về nhà.
Phương Viên từ nhỏ chưa từng xa Phương Bình, lần trước Phương Bình đi thi mười ngày, cô đã rất nhớ.
Bây giờ vừa đi là hơn mấy tháng, Phương Viên đưa đến nhà ga, khóc mắt đều sưng lên, giữ lấy quần áo Phương Bình không buông tay.
Cuối cùng, Phương Bình phải hứa hẹn vô số, ba mẹ khuyên can, Phương Viên mới lưu luyến không rời buông lỏng tay.
Chờ Phương Bình lên xe, cô bé nghẹn giọng nói: "Nhớ kỹ... Nhớ kỹ nghỉ phải về nhà, còn phải gọi điện cho em, có bạn gái phải nói cho em biết..."
Phương Bình hung hăng bóp mặt cô một chút, lần đầu tiên Phương Viên hi vọng anh trai có thể bóp nhiều một chút.
"Anh đi rồi, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời!"
Phương Bình khua khua tay, tạm biệt ba mẹ, trong ánh mắt lo lắng của người nhà, bước vào toa xe.
"Phương Bình! Phải chăm sóc tốt bản thân!"
Cô bé lớn tiếng hô hào, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Phương Bình đã lên xe, trong lòng cũng cảm giác khó chịu, suy nghĩ về Ma Đô Võ Đại, cũng phai nhạt không ít.
…
Ma Đô.
Mặc kệ kiếp trước kiếp này, đều là đáng mặt là trung tâm thương nghiệp.
Trung tâm kinh tế, trung tâm thương mại… một loạt danh xưng này, đều thuộc về Ma Đô.
Đây là một thành phố của những con sông, đây là thành phố lớn vô số người mơ ước!
Lúc từ trên xe lửa đi xuống, thành phố lớn phồn hoa bận rộn, cùng Dương Thành chênh lệch rõ ràng.
Phương Bình không phải nhà quê, cậu cũng không phải chưa từng tới Ma Đô.
Nhưng lúc xuống xe, Phương Bình vẫn cảm thấy chấn động.
"Thật nhiều võ giả!"
Trong khoảnh khắc xuống xe đó, Phương Bình tối thiểu cảm nhận được bảy tám lực khí huyết sôi trào.
Mà lực khí huyết của Phương Bình, cũng không có che giấu, trong phút chốc, không ít người nhìn cậu ta.
Khi thấy khuôn mặt non nớt của Phương Bình, con ngươi một số người co rụt lại.
Võ giả?
Còn là đột phá giới hạn, chuẩn võ giả theo đuổi nhiều lần tôi cốt?
Còn trẻ như vậy, khí huyết kịch liệt sôi trào, đây chính là dấu hiệu tượng trưng cho thân phận.
Lúc Phương Bình nhìn chung quanh, một công an đường sắt mặc đồng phục cảnh sát đi về phía cậu ta.
Lúc đối phương tới, Phương Bình cũng chú ý tới, không phải võ giả, nhưng khí huyết không thấp, tối thiểu 130 cal trở lên.
Công an đường sắt tuổi chừng ba mươi, đi đến trước mặt Phương Bình, ngữ khí bình thản: "Vị tiên sinh này, có thể cho xem thẻ căn cước của ngài không?"
Phương Bình hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, đưa thẻ căn cước cho đối phương.
Người đàn ông dùng máy móc trong tay, thu nhập số thẻ căn cước của Phương Bình.
Rất nhanh, người đàn ông liền cười nói: "Phương tiên sinh lần đầu tiên tới Ma Đô à?"
"Ừ, tôi là sinh viên mới của Ma Đô Võ Đại, đến Ma Đô sớm chút để cảm thụ bầu không khí một chút."
"Có thể cho xem thư thông báo trúng tuyển của ngài không?"
Phương Bình lần nữa nhíu mày, có chút không vui nói: "Cần như vậy sao?"
"Phương tiên sinh đừng hiểu lầm, nếu ngài là sinh viên Ma Đô Võ Đại, cũng có nghĩa bốn năm tới, ngài sẽ thường trú ở Ma Đô.
Mà Ma Đô là yếu địa của kinh tế Hoa quốc, địa vị cực kỳ trọng yếu.
Võ giả có sức mạnh phi phàm, lực phá hoại cực lớn, đối với võ giả, mặc dù Ma Đô sẽ không hạn chế, nhưng nhất định phải đăng ký.
Mặt khác, có một số võ giả mang theo binh khí quản chế, không có giấy chứng nhận võ đạo, thì không thể theo binh khí xuất hiện trước mặt công chúng."
Nói, người đàn ông lại giải thích: "Dựa theo cách làm cũ, sinh viên Võ Đại, sẽ thống nhất mấy ngày nay đến đưa tin.
Đến lúc đó, trường học sẽ đến đón người, cũng sẽ sắp xếp tất cả ổn thỏa.
Ngài là một mình đến đây, tới sớm, cho nên chỉ có chúng tôi có thể giúp ngài làm chứng nhận võ đạo tạm thời.”
Phương Bình hiểu rõ, võ giả là vũ khí hình người vượt qua người bình thường, không khác gì vũ khí nóng.
Dạng người như thế này, không tiến hành trói buộc, chắc chắn dễ loạn.
Võ giả Ma Đô rất nhiều, có tốt có xấu, đăng ký danh sách chưa chắc sẽ có tác dụng, nhưng cũng thể hiện hạn chế và ràng buộc.
Nghĩ đến đây, Phương Bình lại hơi buồn bực nói: "Tôi không phải võ giả, chẳng lẽ cũng phải đăng ký?"
"Ngài không phải võ giả?"
Người đàn ông hơi kinh ngạc, sau đó nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Khí huyết vượt qua mức cao nhất, cũng cần tiến hành đăng ký."
"Được thôi, đăng ký ở đây?"
"Dĩ nhiên không phải, còn phải phiền ngài đi với tôi một chuyến, đi văn phòng võ đạo ở nhà ga tiến hành đăng ký.
Sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của ngài, rất nhanh sẽ xong.
Chờ lấy được chứng nhận võ đạo, ngài liền có thể tự do hoạt động.
Nếu cần trợ giúp, có thể liên hệ với Ma Đô Võ Đại, cũng có thể liên hệ với hiệp hội võ đạo, cũng sẽ dành cho ngài một chút trợ giúp."
"Hiệp hội võ đạo?"
Trước đó Phương Bình chưa từng nghe qua cơ cấu quan, nhịn không được hỏi một câu.
Cảnh sát cũng rất dễ nói chuyện, cười giải thích: "Đây là một hiệp hội võ giả rời rạc, xem như tổ chức bán chính thức.
Chủ yếu là vì võ giả đến từ bên ngoài cung cấp một chút trợ giúp cần thiết, để bọn họ nhanh chóng thích ứng với cuộc sống Ma Đô.
Người tổ chức hiệp hội võ đạo, kỳ thật chính là dẫn đầu Võ Đạo các nơi, phối hợp với chính quyền địa phương..."
Hai người vừa đi vừa nói, Phương Bình nhanh chóng thấy văn phòng võ đạo ở một góc nhà ga.
Nơi ấy rất lớn, ít nhất chiếm diện tích tương đối rộng ở bên này nhà ga!
Nói là văn phòng, nhưng không khác gì đại sảnh phục vụ, lúc này người đến người đi, cũng không ít người giống Phương Bình, đi cùng công an, ra ra vào vào.
Trên đường đi, Phương Bình cũng biết danh tính người cảnh sát trước mặt này, Trần Tử Xuyên.
Đối phương thuộc về hệ thống công an, nhưng lại phụ trách tiếp đón những võ giả vừa tới Ma Đô, phụ trách việc hướng dẫn.
Phương Bình vẫn hơi tò mò, thấy đại sảnh không ít người, còn chưa đến lượt bọn họ, liền hỏi: "Anh Trần, làm sao anh biết em có thể là võ giả?"
Mặc dù khí huyết Trần Tử Xuyên không thấp, khoảng 130 cal.
Nhưng khí huyết Phương Bình cao hơn anh ta nhiều lắm, Trần Tử Xuyên rất khó cảm ứng được gì, dù sao Phương Bình cũng không cố ý bộc phát.
Lúc ấy khoảng cách hai bên không gần, thế nhưng Trần Tử Xuyên lại đi hẳn đến chỗ cậu.
Trần Tử Xuyên trên đường cùng Phương Bình tán gẫu vài câu, cũng coi như có chút quen thuộc, không còn dùng kính ngữ, cười nói: "Rất đơn giản, thật ra lúc mọi người xuống xe, đều phải đi qua lối ra sân ga.
Cậu chắc đã dùng cabin khí huyết rồi, cửa ra vào nhà ga cũng được thiết lập giống cabin khí huyết.
Chỉ khí huyết vượt qua giới hạn nhất định, thì có thể bị cảm ứng được, sớm truyền đến máy nhận tín hiệu mà chúng tôi mang theo bên người."
"Vậy à, nghe có vẻ rất hiện đại..."
Phương Bình hơi xúc động, Trần Tử Xuyên lại khẽ nói: "Thật ra cũng chỉ thích hợp với võ giả sơ phẩm.
Một khi đến trung phẩm, không cảm ứng được."